Ngôn Tình Mật Ngọt Hôn Nhân THÔNG TIN TRUYỆN Thể loại: Ngôn Tình Tác giả: Cửu Mạch Ly Tình trạng: Còn Tiếp Mật Ngọt Hôn Nhân 1 2 3 4 5 Đánh giá: 8 /10 từ 9 lượt Mật Ngọt Hôn Nhân - đang tiến hành - Cửu Mạch Ly Giới thiệu truyện ngôn tình hấp dẫn sau: Nội dung xoay quanh tình yêu của Thẩm Thanh Lan và Phó Hoàng Dật.
Web đọc truyện online hỗ trợ đọc truyện trên điện thoại, máy tính bảng, đọc truyện trên iphone, ipaid, điện thoại android tốc độ nhanh nhất Mật Ngọt Hôn Nhân - Chương 711 - ThíchTruyện.VN
Truyện Hôn Nhân Ngọt Ngào Ông Xã Siêu Cấp Cưng Chiều thuộc thể loại ngôn tình của tác giả Tiểu Ái. Tôi đến để khám bệnh chứ không phải đến khám thai, có phải mấy người bị nhầm hay không!" Vu Tịch làm sao cũng không nghĩ tới, cô 20 tuổi bỗng nhiên mang thai. Hơn nữa, ba của đứa bé còn là người cô ghét
Truyện Mật Ngọt Hôn Nhân Mật Ngọt Hôn Nhân 7.5/10 6093574 Tác giả: Cửu Mạch Ly Thể loại: Ngôn Tình Nguồn: Trạng thái: Đang ra Thể loại: Ngôn tình, Hiện đại Một mối tình được bắt đầu từ chữ duyên, cũng có thêm sự góp phần vun vén của cả hai gia đình giúp đôi trẻ nên duyên vợ chồng.
+84 98 922 8888 / truyenaudiocv999@gmail.com Liên Hệ Quảng Cáo Tổng Bộ: Nhà 1 - LK biệt thự - KĐT Văn Quán - Hà Đông Truyenaudiocv được tạo ra để giúp bạn nghe tiểu thuyết không bị gián đoạn, mọi lúc mọi nơi, với ít thao tác nhất có thể. Đem lại trải nghiệm mới bớt tốn sức hơn việc đọc tiên hiệp, huyền ảo, ngôn tình trực tiếp.
Đây là lần đầu mình viết truyện nên có gì sai sót mong các bạn thông cảm. Xin cảm ơn các bạn rất nhiều. Tác phẩm gốc: Ma Đạo Tổ Sư - Mặc Hương Đồng Khứu Tác giả: Bạch Hồn. Vui lòng không mang truyện đi đâu khi chưa có sự cho phép! Xin cảm ơn các bạn rất nhiều! ^^
AUQ45JM.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Cha của bé gái tỏ ra hứng thú, bèn hỏi cậu “Tiêm không đau sao?” An An thành thật gật đầu, “Đau, nhưng khóc vẫn phải tiêm, khóc cũng bằng thừa, chi bằng không khóc.” Thẩm Thanh Lan đứng bên cạnh nghe thấy thể thì dở khóc dở cười. An An mới nghe thấy câu này từ một đứa bé nói với mẹ lúc ở bên trong, bây giờ lại áp dụng ngay. Cha của bé gái cười ha ha, nói với Thẩm Thanh Lan, “Con trai cô thật đáng yêu.”Thẩm Thanh Lan mỉm cười đáp lại. Đúng lúc này, Vu Hiểu Huyên ốm Quả Quả đi ra. Không biết Quả Quả đang vui vẻ chuyện gì mà khuôn mặt tươi cười, không hề giống mấy đứa trẻ vừa tiêm bệnh viện, Vu Hiểu Huyên khen An An, “Hôm nay An An giỏi quá, tiêm mà cũng không khóc.”An An đắc ý nói “Mẹ nói cháu là con trai, không thể khóc.” “Đúng vậy, An An là con trai, cừ lắm!”Lúc này, Lư Nhã Cầm đang ở nay, Thẩm Quân Trạch chính thức nghỉ việc ở tập đoàn quân Lan. Tuy cậu ta đã sớm nộp đơn từ chức, nhưng vẫn cần chút thời gian bàn giao công việc. Hôm nay bàn giao xong thì cậu ta mới rời đi.“Mẹ, sao lâu vậy mẹ mới ra mở cửa?” Thẩm Quân Trạch hỏi. Hôm nay cậu ta không mang chìa khóa, lúc nãy bấm chuông một lúc lâu, mẹ cậu ta mới ra mở cửa. “Vừa rồi mẹ ở trong8nhà vệ sinh nên không nghe thấy. Quân Trạch, sao con lại về vào giờ này? Chẳng phải con đang đi làm à?” Lư Nhã Cầm nhìn thấy con trai về thì vẻ mặt hơi hoảng hốt. Ánh mắt Thẩm Quân Trạch khựng lại, nhìn thoáng qua Lư Nhã Cẩm, không rõ bà ta căng thẳng vì cái gì.“Con từ chức ở công ty của anh Quân Dục rồi, chuẩn bị làm riêng.” Thẩm Quân Trạch thuận miệng đáp, đặt đồ mà mình mua cho Lư Nhã Cầm lên bàn. Cậu ta không nói Thẩm Quân Dục đã chuẩn bị cho cậu ta một công ty. Mấy năm qua, cậu ta vẫn sống một mình ở bên ngoài, thỉnh thoảng mới về nhà thăm Lư Nhã Cẩm, cho bà ta chút2tiến sinh hoạt, hoặc là mua chút đồ ăn đồ uống.“Cái gì, con từ chức rồi?” Lư Nhã Cẩm kinh ngạc “Không phải con đang làm yên ổn sao? Sao lại đột nhiên từ chức? Có phải bọn họ ức hiếp con không?” Trong ấn tượng của bà ta, người nhà họ Thẩm chưa từng có ý tốt gì với mẹ con bọn họ, rất có thể là mượn công việc làm khó dễ Thẩm Quân Trạch.“Người nhà họ Thẩm thật quá đáng, nói thế nào thì con cũng là con cháu nhà họ Thẩm, trong người chảy dòng máu nhà họ Thẩm, tại sao bọn họ có thể làm vậy với con? Không được, mẹ phải đi tìm nhà họ Thẩm nói cho ra lẽ, không thể bắt nạt người2ta như vậy được.” Lư Nhã Cẩm càng nghĩ càng tức giận, muốn ra ngoài nhưng bị Thẩm Quân Trạch cản lại.“Me làm cái gì vậy? Me không thể nghe con nói hết sao?” Mặt Thẩm Quân Trạch sa sầm, “Anh con đối xử với con rất tốt, cũng không ức hiếp con.” Ngược lại, cậu ta còn từng vô liêm sỉ, làm ra biết bao hành vi khốn nạn như thế mà họ còn giúp cậu ta. Có thể nói nếu không có Thẩm Quân Dục và Thẩm Thanh Lan thì cũng sẽ không có Thẩm Quân Trạch của ngày hôm nay. Có khi cậu ta còn trở thành một kẻ bỏ đi từ lâu rồi.“Vậy tại sao con phải từ chức? Quân Trạch, nếu bọn họ thật sự ức6hiếp con thì con nhất định không được giấu mẹ. Mặc dù mẹ không có bản lĩnh gì, nhưng con là con mẹ, mẹ chắc chắn sẽ đứng về phía con.” Thẩm Quân Trạch kéo Lư Nhã Cẩm ngồi xuống ghế sô pha, “Mẹ, con muốn làm riêng, con không muốn cả đời làm công cho người ta, nên con mới từ chức.” Cậu ta trả lời, nhưng đây không phải là lý do thật sự. Cậu ta biết mấy năm qua, mẹ cậu ta vẫn lén cậu ta qua lại với Lư Tiến Tài. Cho nên có một số việc, cậu ta sẽ không nói cho mẹ mình biết. “Quân Trạch, con nghe mẹ nói, làm riêng không dễ đâu! Con không có vốn khởi nghiệp, lấy cái gì để làm ăn riêng?”“Con có vốn khởi nghiệp, anh Quân Dục đã cho con rồi.” Thẩm Quân Trạch lạnh nhạt nói. Thẩm Quân Dục đã đăng ký công ty cho cậu ta rồi, vốn khởi nghiệp cũng đã chuyển đến. Có thể nói, Thẩm Quân Dục đã giúp cậu ta giải quyết hết khó khăn ban đầu rồi.“Nó cho con bao nhiêu tiền? Có đủ không? Nếu không đủ thì con lấy tiền tích cóp mấy năm nay của mẹ.” Suy cho cùng vẫn là con ruột, nếu Thẩm Quân Trạch cần thì bà ta sẽ không trơ mắt mặc kệ. Tuy bà ta không có bao nhiêu tiền, nhưng đó cũng tâm ý.“Được rồi, mẹ đừng bận tâm những việc này, con đã có kế hoạch rồi. Nếu thật sự không đủ tiền thì con sẽ vay ngân hàng. Có anh con bảo đảm, ngân hàng nhất định sẽ cho vay. Mẹ cứ an hưởng tuổi già của mẹ đi. Mẹ, trong nhà có gì ăn không? Con đói rồi.”Nghe Thẩm Quân Trạch kêu đói bụng, Lư Nhã Cầm không còn bụng dạ tiếp tục hỏi nữa mà đứng lên đi nấu ăn, “Con chờ một lát, mẹ đi nấu cơm ngay đây.” Vừa khéo, trong số đề hôm nay Thẩm Quân Trạch mang đến còn có không ít nguyên liệu đã chế biến sẵn. Trên bàn cơm, hai mẹ con ngồi ăn cơm. Lư Nhã Cẩm ra sức gắp đồ ăn cho Thẩm Quân Trạch “Con ăn nhiều chút, nhìn con gầy thế này, ở bên ngoài một mình chắc chắn ăn không ngon. Sau này có thời gian thì về nhà ăn cơm nhiều hơn, mẹ nấu cho!”Thẩm Quân Trạch mỉm cười “Mẹ, dạo này con đang tập thể dục, mỡ trên người cũng sắp thành cơ bắp rồi.” “Nói linh tinh, rõ ràng con gầy đi. Đã tính ra ngoài làm riêng thì về sau chắc chắn càng mệt. Mẹ nói con ấy, chỉ toàn là tự hành hạ mình. Tiền lương nhà họ Thẩm trả cho con cũng không thấp, con ở bên đó làm được rồi, từ chức làm gì.” Lư Nhã Cẩm càm ràm “Con tưởng ra làm riêng là chuyện dễ dàng vậy sao. Nếu con không hài lòng với mức lương hiện giờ thì cứ nói thẳng với Thẩm Quân Dục là được rồi. Mẹ nghĩ nể mặt người cha đã mất của con, Thẩm Quân Dục cũng sẽ tăng lương cho con thôi. Tự con ra ngoài làm ăn vất vả, mẹ nhìn mà đau lòng biết bao.”Nụ cười trên mặt Thẩm Quân Trạch nhạt dần “Mẹ, con không muốn dựa vào cái danh của ba cả đời. Năm xưa ba con có thể bắt đầu từ hai bàn tay trắng, gây dựng nên một khoảng trời riêng, thì tại sao bây giờ con lại không làm được? Mẹ, con người quan trọng nhất là dựa vào chính mình, suy cho cùng thì cũng không thể dựa dẫm vào người khác cả đời.”“Con ở tập đoàn quân Lan cũng có phải nhận lương không đâu, con làm việc cho họ mà. Con nghĩ xem mấy năm qua, con bận rộn bao nhiêu, có khi nửa đêm canh ba còn tăng ca.” Nói tới điều này, Lư Nhã Cầm vô cùng không hài lòng với Thẩm Quân Dục. Chung quy thì Thẩm Quân Trạch vẫn là cháu trai nhà họ Thẩm, là em họ của Thẩm Quân Dục, chứ không phải con chó dưới trướng cậu ta. Thẩm Quân Trạch tới công ty cậu ta làm việc, cậu ta cứ làm cho có, tượng trưng chút còn được rồi, vậy mà lại thật sự coi con trai bà ta là nô tài để sai bảo sao?Lời Lư Nhã Cẩm nói đầy vẻ bất mãn với nhà họ Thẩm. Trước đây, Thẩm Quân Trạch không phát hiện. Xa cách nhau rồi, tiếp xúc với nhiều thứ, dần dần cậu ta cũng nhận ra, mẹ cậu ta căm hận nhà họ Thẩm không chấp nhận bà, coi thường bà, cũng căm hận sau khi cha cậu ta chết, nhà họ Thẩm không ngó ngàng tới họ. Hiện giờ mẹ cậu ta hoàn toàn chỉ là một người đàn bà đang oán giận, suy nghĩ thiển cận, ích kỷ, thậm chí còn khiến cậu ta cảm thấy hơi xa Quân Trạch biết nghĩ như vậy về mẹ mình là không đúng, dù sao mẹ vẫn rất tốt với cậu ta. Nhưng có những chuyện, một khi đã bén trong lòng thì rất khó thay đổi được. “Mẹ, đừng nói nữa, anh con rất tốt với con, anh ấy đã dạy con rất nhiều. Trước kia con chỉ là đồ vô dụng, ngoài ăn uống chơi bời ra, con còn biết làm gì chứ? Nếu không phải ban đầu con có chút bản lĩnh thì công ty ba để lại cho con cũng không bị Lư Tiến Tài lấy đi. Dù con có chút đầu óc thôi cũng đã có thể nhìn rõ dã tâm của Lư Tiến Tài, cũng không đến nỗi bị lão hại cho thê thảm như vậy.”Nhắc tới Lư Tiến Tài, Lư Nhã Cẩm liền chột dạ. Dù gì đó cũng là anh trai ruột, bà ta không muốn trơ mắt nhìn mâu thuẫn giữa Thẩm Quân Trạch và Lư Tiến Tài ngày càng sâu sắc, bèn khuyên “Quân Trạch, hồi đó cậu con cũng là vì muốn tốt cho con. Lúc ấy tình hình công ty như thế, con lại không có đủ khả năng quản lý tốt. Cậu con không thể trơ mắt nhìn công ty phá sản, suy cho cùng là tâm huyết của bà con, cậu con không nỡ.” Nụ cười trên môi Thẩm Quân Trạch biến mất hẳn, cậu ta buông đũa xuống “Thứ nhất, ông ta đã không còn là cậu con nữa. Con và ông ta đã đoạn tuyệt ân nghĩa. Thứ hai, đừng lấy cớ vì muốn tốt cho con để làm những việc đó. Dã tâm chính là dã tâm, nói đến mức đường hoàng như thế, ngoại trừ khiến người ta ghê tởm ra thì không có bất cứ tác dụng nào khác. Thứ ba, nếu mẹ muốn con giảng hòa với ông ta, rất đơn giản, ông ta phải quỳ xuống trước mặt con, hai tay dâng công ty ra, có lẽ con sẽ suy nghĩ đến việc giảng hòa với ông ta.”Vẻ mặt Là Nhã Cẩm cứng ngắc, bà ta thầm thở dài. Lại thế nữa rồi, mỗi lần nhắc tới Lư Tiến Tài là Thẩm Quân Trạch đều cực kỳ chống đối “Quân Trạch, con nghe mẹ nói. Mẹ biết con hận cậu con, chúng ta tạm thời không nhắc chuyện quá khứ nữa, chỉ nói hiện giờ. Nếu con muốn làm ăn riêng, chỉ chiến đấu một mình thì cũng vô ích. Tiền vốn, nhân lực, tài nguyên, những thứ này đều cần bản thân con cố gắng từng bước một, nếu có người giúp được con thì chẳng phải rất tốt sao? Mấy năm qua, cậu con cũng biết mình đã làm sai, vẫn luôn muốn bù đắp cho con, nhưng lại không tìm được cơ hội. Lần này vừa khéo, để cậu con giúp con, như vậy công ty mới của con cũng có thể nhanh chóng đi vào quỹ đạo sớm hơn.” Bà ta hết lời khuyên bảo.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Bạch Tuấn Nam mỉm cười, ôm cô “Anh xin lỗi, dạo này bận quá, không ở bên em được, không giận anh chứ?” Phó Thư Nghệ bĩu môi “Hừ, ai nói em không giận, em giận lắm đấy, cơ mà vì anh bận công việc nên em mới không so đo với anh.” Phó Thư Nghệ vừa nói vừa lui ra khỏi ngực Bạch Tuấn Nam, cẩn thận quan sát “Anh gây rồi.” Trong giọng nói nghe rõ nỗi xót xa. Gần đây Bạch Tuấn Nam thật sự đã sút cân rõ rệt, sắc mặt cũng không tốt lắm Hết cách rồi, hiện giờ công ty đang trong giai đoạn khởi sắc, anh không thể không liều mạng. “Qua giai đoạn này là ổn thôi.” Dự án hợp tác cùng Tập đoàn quân Lan đã đi vào quỹ đạo, phần còn lại chỉ cần giao cho người phụ trách theo dõi là3được, anh có thể rảnh rang hơn đôi chút “Hôm nay dẫn anh đi món ngon.” Phó Thư Nghệ kéo tay Bạch Tuấn Nam, tự ngồi vào ghế lái Bạch Tuấn Nam không hỏi Phó Thư Nghị định dẫn anh đi đâu mà cười nhìn cô Cô quay đầu nhìn anh, cười nói “Anh Tuấn Nam, nếu anh mệt thì chợp mắt tí đi, đến nơi em sẽ gọi anh.” Bạch Tuấn Nam ngoan ngoãn gật đầu, nhắm mắt lại, vốn chỉ định nghỉ ngơi một chút thôi, không ngờ lại ngủ thiếp đi. Đến nơi, nhìn Bạch Tuấn Nam ngủ say, đặc biệt là hai bọng mắt thâm quầng của anh, lòng Phó Thư Nghệ xót xa vô cùng Cô từng nghe trợ lý của Tuấn Nam nói nửa năm nay, hầu như ngày nào anh cũng tăng ca, cho dù buổi tối đi ăn cùng cô thì sau khi đưa cô về,1anh cũng sẽ quay lại công ty làm việc, cho nên về sau Phó Thư Nghệ đã lấy cớ bận rộn bài vở để từ chối lời mời đi ăn tối của Bạch Tuấn Nam, hoặc cô sẽ mang cơm đến công ty anh để ăn cùng anh, ăn xong thì tự bắt xe về. Cô lấy điện thoại ra, chụp ảnh Bạch Tuấn Nam. *** Bốn ngày nữa là hôn lễ của Phó Thần Hiên và Cổ Thanh Trúc Cố Thanh Trúc đã từ quân khu về, đang ở tại căn hộ trong trung tâm thành phố của Phó Thần Hiên, đây sẽ là nơi có xuất giá trong ngày cưới Còn về phòng cưới, năm ngoái Phó Thần Hiên đã mua một căn hộ cách quân khu không xa, đã sửa sang xong từ lâu. “Chị Thanh Trúc, chị có hồi hộp không?” Phó Thư Nghệ và Quả Quả đang giúp Cổ6Thanh Trúc trang trí nhà, phải dán chữ hỷ và hình dán, nơi đây được coi như nhà mẹ đẻ của Cố Thanh Trúc, không trang trí coi sao được Cổ Thanh Trúc cầm quả bóng bay, nghiên cứu làm sao để thổi mà không tốn nhiều sức, nghe Phó Thư Nghệ nói, cô ngẩng đầu nhìn cô “Hồi hộp cái gì?” Cô và Phó Thần Hiên đã đăng ký kết hôn rồi, lễ cưới chỉ là hình thức thôi, cô chẳng thấy có gì để hồi hộp cả. “Ai cũng nói cô dâu sắp cưới sẽ hồi hộp lắm, thậm chí còn có người mắc chứng trầm cảm trước khi cưới nữa, sao chị lại không hồi hộp cơ chứ.” Cố Thanh Trúc buồn cười “Chị và anh em đã là vợ chồng hợp pháp rồi, có hồi hộp thì cũng không đợi đến bây giờ.” Phó Thư Nghệ tò mò4nhìn cô “Vậy ngày đi đăng ký kết hôn, chị có hồi hộp không?” Cố Thanh Trúc và Phó Thần Hiên đăng ký kết hôn vào ngày thất tịch, đến bây giờ đã là một tháng rồi. Cố Thanh Trúc hơi nghiêng đầu, cẩn thận suy nghĩ rồi lắc đầu “Không, chị chỉ thấy hạnh phúc thôi.” Tạo một mái ấm cùng người mình yêu sao lại hồi hộp chứ, cô cảm thấy hôm đó là ngày cô cười nhiều nhất trong đời. Nghe vậy, mắt Phó Thư Nghệ hiện lên vẻ hâm mộ “Chị Thanh Trúc, em ngưỡng mộ tình yêu của chị và anh em quá.” Cố Thanh Trúc cười “Anh Tuấn Nam của em không tốt với em à?” Phó Thư Nghệ lắc đầu “Không phải, anh Tuấn Nam tốt với em lắm, nhưng thấy chị và anh em như thế này, em rất vui, cũng rất hâm3mộ, hy vọng em và anh Tuấn Nam cũng có thể giống như anh chị.” Cố Thanh Trúc cười tươi “Tất nhiên, chắc chắn em còn hạnh phúc hơn cả anh chị.” Quả Quả nghe hai người nói chuyện thì xen vào “Thư Nghệ, chắc chắn sau này cậu sẽ rất hạnh phúc, Bạch Tuấn Nam là người đàn ông tốt.” Mắt Phó Thư Nghệ lấp lánh như ánh sao, nhưng không biết nghĩ tới điều gì mà đáy mắt thoáng hiện lên nỗi tiếc nuối nhưng nhanh chóng biến mất “Thật ra bây giờ em cũng cảm thấy rất hạnh phúc, người bên cạnh em ai cũng tìm được hạnh phúc, chờ anh em cưới xong là tới lượt chị Quả Quả và anh Bùi Hạo Thời gian trôi nhanh quá, em có cảm giác như mới hôm qua vẫn còn bé mà hôm nay các anh chị đã lấy vợ gả chồng cả rồi.” Quả Quả cười “Em nói cứ như bà cụ bảy, tám chục tuổi ấy.” Phó Thư Nghệ bất mãn “Chị Quả Quả, em có già đâu.” “Được rồi, đừng nhiều chuyện nữa, lo làm đi.” Quả Quả nhét bóng bay vào lòng Phó Thư Nghệ, ba người tiếp tục trang trí nhà cửa Nhà họ Phó cũng rất bận rộn, ngoài việc dọn dẹp nhà cửa ra còn phải sắp xếp cho các khách mời, có vài người đến từ xa, phải ở lại đây mấy đêm nên việc sắp xếp cho họ được giao cho Phó Thư Thần và Thẩm Khanh. Hôn lễ của Phó Thần Hiên rất hoành tráng, không hề thua kém hôn lễ của Thẩm Thanh Lan và Phó Hành Dật năm xưa, tuy tổ chức theo kiểu phương Tây nhưng mời rất nhiều khách Bạch Tuấn Nam làm phù rể nên mấy ngày nay cũng bận tới bạn lui, bởi vì có không ít người từ nước ngoài về nên cần có người ra sân bay đón khách, tuy chỉ là tài xế nhưng cũng rất mệt. Thẩm Thanh Lan xác nhận lại kế hoạch hôn lễ với bên tổ chức, vì trước hôn lễ một ngày Phó Hành Dật mới về được nên những việc vốn dĩ của hai người đều do một mình Thẩm Thanh Lan xử lý Cũng may thời gian làm việc của Thẩm Thanh Lan tương đối tự do, hơn nữa còn có Sở Vân Dung giúp đỡ nên việc chuẩn bị cho hôn lễ cũng đâu vào đấy “Anh Tuấn Nam, ngày mốt là hôn lễ rồi, ngày mai anh ở nhà nghỉ ngơi đi, như vậy thì ngày mốt anh mới có sức làm phù rể được.” Phó Thư Nghệ tiễn Bạch Tuấn Nam ra cổng, dặn dò Bạch Tuấn Nam ừ, giờ tay sờ mặt cô “Em cũng vậy, nghỉ ngơi thật tốt, chờ sau này chúng ta kết hôn, anh sẽ không thể em mệt đâu.” Anh cũng tham gia chuẩn bị hôn lễ nên mới biết tổ chức lễ cưới là việc mệt mỏi cỡ nào. Phó Thư Nghệ cười xấu hổ “Nói bậy bạ gì đó, kết hôn cái gì chứ, mau về nghỉ ngơi đi.” Bạch Tuấn Nam nhích lại gần, hơi cúi đầu, càng lúc càng gần cô, cố ý hạ thấp giọng “Em không kết hôn với anh thì kết hôn với ai, hửm?” Chữ cuối còn khẽ nâng giọng mang theo vài phần mê hoặc. Phó Thư Nghệ lùi về sau một bước, tay chống lên ngực anh, nhưng còn chưa kịp mở miệng thì nghe thấy tiếng ho khan ở gần đó, hóa ra Phá Thư Thần đang đứng cách đó không xa nhìn họ. Bạch Tuấn Nam tiếc nuối đứng thẳng người, cười với Phó Thư Thần rồi xoay người rời khỏi nhà họ Phó.
“Ồ, không phải anh chỉ đến đây du lịch sao?” Nhan Tịch thắc mắc nhìn anh. “Ừ, ban đầu định như thế, nhưng sau khi đến đây thì tôi phát hiện ra phong cảnh nơi này rất đẹp. Hơn nữa bạn tôi cũng mời tôi làm việc ở phòng tư vấn tâm lý, tôi cũng đã đồng ý” Gạt bỏ chuyện gia đình qua một bên, Nhan Tịch rất tò mò về Doug, “Anh thường xuyên thế này sao?” Doug khó hiểu nhìn cô, “Cái gì?” “Anh thường xuyên dừng chân lại ở một nước như thế này sao?” Doug gật đầu, “Ừ, tôi rất thích du lịch, thỉnh thoảng gặp được một thành phố đẹp, tôi sẽ ở lại đó một thời gian. Khi nào chán rồi, tôi lại đến một thành phố khác.” “Vậy anh đã đến những nơi nào rồi?” “Rất nhiều...” Doug kể cho Nhan Tịch nghe về những chuyến du lịch của mình, đều là những chuyện thú vị, khiến cổ thỉnh thoảng lại vui vẻ mà cười to. Nhìn thấy nụ cười trên mặt cổ, ánh mắt anh cũng đầy ý cười. “Doug, tôi chợt phát hiện so với anh thì cuộc sống của tôi thật là vô vị. Chắc anh không biết đâu, từ nhỏ sức khỏe của tôi đã không tốt, ba mẹ tôi hoàn toàn không cho tôi ra ngoài chơi. Sau khi lớn lên cũng vậy, cứ sợ tôi xảy ra chuyện. Lần này tôi có thể ra nước ngoài du học cũng là vì tôi bị bệnh, bỏ lỡ kỳ thi đại học trong nước Nhan Tịch cảm thấy rất xấu hổ. Doug khẽ mỉm cười, “Mỗi người đều có một cách sống riêng. Cuộc sống của cô chưa chắc đã không tốt, ít nhất có vẫn luôn được sống cùng ba mẹ và có cả anh trai. Dù có xảy ra chuyện gì thì bọn họ vẫn sẽ ở bên cạnh cô, quan tâm yêu thương cô. Như vậy là hạnh phúc lắm rồi. Nhan Tịch thấy cũng đúng, “Doug, tôi phát hiện ra anh thật biết cách trò chuyện. Nói chuyện với anh thật thoải mái, mà theo cách nói của nước Z chúng tôi chính là như tắm trong gió xuân vậy.” “Đây là nghề nghiệp của tôi mà, nếu tôi không biết cách ăn nói thì sẽ dọa khách của tôi chạy hết mất. Vậy chẳng phải tôi sẽ chết đói sao?” Nhan Tịch bật cười thành tiếng. “Nhan Tịch, không ngờ lại gặp em ở đây, thật trùng hợp” Nghe giọng nói quen quen, Nhan Tịch liên quay đầu lại nhìn, thì ra là Tưởng Triết Hàm, “Là anh à.” Tưởng Triết Hàm thật sự rất vui mừng vì gặp được Nhan Tịch. Anh đã gọi cho Nhan Tịch rất nhiều lần, muốn hẹn cô cùng ăn một bữa cơm hoặc cùng đi xem phim, nhưng cô chưa một lần nhận lời, thậm chí sau đó điện thoại cũng không gọi được. Nhan Tịch nhìn thấy Tưởng Triết Hàm thì hơi ngại ngùng, dù sao cô cũng đã từng từ chối người ta. Cô không phải là một người khó chung đụng, nhưng lại không thích tiếp xúc với người khác phái. Ngay cả bản thân cô cũng không hiểu vì sao, chỉ cần người khác phái đến gần thì trong lòng liền thấy hoảng sợ. “Nhan Tịch, gần đây em rất bận sao? Bình thường tôi không gặp được em” Nhan Tịch cười gượng, “Ừ, rất bận, điện thoại của tôi cũng thường phải tắt nguồn” Tất nhiên Tưởng Triết Hàm biết đây chỉ là cái cớ. Nhưng người ta đã giải thích thì chính là cho mình một bậc thang rồi, người thông minh đều sẽ bước xuống bậc thang chứ không ép hỏi nguyên do. Như vậy sẽ chỉ khiến người khác thấy phiền chán. “Vị này là bạn của em à?” Tưởng Triết Hàm nhìn sang Doug, dò hỏi. “Ừ là bạn của tôi” Nhan Tịch gật đầu đáp, nhưng không có ý định giới thiệu hai người với nhau. Ánh mắt Tưởng Triết Hàm hơi sầm xuống. Anh ta có thể cảm nhận rất rõ Nhan Tịch bài cự tuyệt tiếp xúc với mình, bèn khẽ cười, “Vậy tôi không quấy rầy hai người nữa. Hôm nào chúng ta liên lạc nhé, Nhan Tịch” “Được.” Doug thấy dáng vẻ không tập trung của cô thì tò mò hỏi, “Nhan Tịch, sao vậy?” Nhan Tịch nhìn Doug không nói gì khiến anh vô cùng khó hiểu, “Nhan Tịch?” Nhan Tịch lấy lại tinh thần, nói lí nhí, “Doug, anh là bác sĩ tâm lý phải không?” Doug gật đầu, Nhan Tịch nói tiếp, “Vậy hôm nào tôi có thể đến chỗ anh khám bệnh không? Tôi thấy rất có thể mình có bệnh thật” Doug bật cười, “Tại sao lại cảm thấy như vậy?” “Bây giờ anh vẫn chưa phải là bác sĩ của tôi, tôi không thể nói cho anh biết được. Lần sau tôi đến tìm anh khám bệnh thì sẽ nói với anh” Nói xong, Nhan Tịch còn chớp chớp mắt. Doug thấy mà chỉ biết cười, “Được, nếu cần thì bất cứ lúc nào cũng có thể đến tìm tôi. Tôi sẽ giảm giá cho cô.” Nhan Tịch bật cười vui vẻ. Doug đưa Nhan Tịch đến trước cổng trường, cô muốn vào phòng ngủ lấy đồ, “Doug, anh về trước đi. Tôi lấy đồ xong sẽ tự mình về nhà” “Dù sao chiều nay tôi cũng rảnh, tôi sẽ đưa cô về nhà” Nhan Tịch cũng không khách sáo với anh nữa “Vậy anh chở tôi năm phút nhé. Tôi sẽ quay lại ngay” Doug kéo tay cô, “Không phải cô bị hen sao? Đừng vội, tôi sẽ ở đây chờ cô.” “Ừ, tôi biết rồi” Tuy nói vậy, nhưng vừa xuống xe thì Nhan Tịch đã chạy ù đi. Doug bất đắc dĩ lắc đầu mỉm cười. Nhan Tịch vừa đi đến dưới tầng phòng ngủ của mình thì thấy một người phụ nữ kéo một nữ sinh lại hỏi, “Chào cháu, xin hỏi cháu có biết bạn Nhan Tịch chuyên ngành thiết kế thời trang đang ở đâu không?” Nhan Tịch nghe thấy tên mình thì dừng bước, nhìn về phía người phụ nữ kia. Đó là một người phụ nữ trung niên, tuy nhìn thì khoảng hơn ba mươi, nhưng vì chăm sóc tốt nên không thể nhìn ra tuổi thật. “Tôi chính là Nhan Tịch. Bà tìm tôi sao?” Nhan Tịch dùng ngôn ngữ nước Z để trả lời. Người phụ nữ kia quay lại, thấy Nhan Tịch thì vô cùng vui mừng, “Nhan Tịch, cuối cùng cũng gặp được cháu rồi, dì rất nhớ cháu” Nói xong, bà ta liên tiến tới muốn ôm chầm lấy cô. Nhan Tịch lùi về sau một bước, vẻ mặt để phòng nhìn bà ta. Người phụ nữ kia khựng lại, ngại ngùng nhìn Nhan Tịch, “Nhan Tịch, cháu không nhận ra dì sao?” Nhan Tịch hơi sửng sốt, thấy ánh mắt bà ta hơi buồn bã thì cảm thấy hơi ngại ngùng, cười nói, “Xin hỏi, trước kia chúng ta có quen biết sao?” Người phụ nữ thấy Nhan Tịch thật sự không nhận ra mình thì tỏ vẻ đau lòng, rũ tay xuống, “Di là Tần Nghiên, là bạn của ba cháu” Tần Nghiên? Nhan Tịch lẩm nhẩm cái tên này trong miệng. Hình như cô đã từng nghe thấy cái tên này, nhưng lại không sao nhớ ra được. Cô ngại ngùng nói, “Rất xin lỗi, tôi không nhớ đã từng gặp bà ở đầu cả” Tần Nghiên mỉm cười hiền dịu, “Không sao, trước kia chúng ta cũng gặp nhau không nhiều. Lại không gặp mặt một thời gian dài, cháu không nhớ ra dì cũng là chuyện bình thường. Dì nghe ba cháu nói cháu đang học ở đây, đúng lúc đi đến đây có chuyện nên tiện đường ghé thăm cháu” “Bà rất thân với ba tôi sao?” Tần Nghiền gật đầu, “Ừ, dì và ba cháu đã quen biết hơn hai mươi năm. Có điều, dù không ở Nam Thành quanh năm, nên cháu không biết gì cũng là chuyện bình thường” Mấy ngày nay Tần Nghiền bị đau họng, giọng hơi khàn khàn, nên Nhân Tịch không nhận ra giọng nói này chính là giọng mình nghe thấy trong điện thoại ngày hôm đó, cũng chính là giọng của người phụ nữ trong giấc mơ. “Vậy chắc bà cũng quen biết mẹ tôi phải không?” Tần Nghiên gật đầu, “Đúng vậy, dì và mẹ cháu rất thân quen. Nhan Tịch, lâu rồi dì không được gặp cháu, có thể để dì ôm cháu một cái không?” Ánh mắt Nhan Tịch chợt thay đổi, bước chân vô thức lùi ra sau, đến khi nhận ra hình như bản thân mình đã phản ứng hơi quá, cô hơi lúng túng. Tần Nghiên khẽ mỉm cười, thu tay về một cách tự nhiên, “Vậy dì có thể mời cháu ăn một bữa cơm không? Sáng mai dì phải rời khỏi đây rồi, không biết bao giờ mới gặp lại” “Rất xin lỗi, hôm nay tôi đã có hẹn với bạn đi tham gia một hoạt động. Anh ấy đang chờ tôi ở cổng trường” Tần Nghiên tỏ ra thất vọng, “Tiếc quá, vậy chỉ có thể hẹn vào lần sau. Cháu cho dì cách liên lạc nhé, chuyện này có thể chứ?” Đã từ chối người ta hai lần nến Nhan Tịch cũng ngại từ chối đến lần ba. Cô đọc số điện thoại của mình cho Tần Nghiên, sau đó không vào phòng ngủ nữa mà rời đi ngay. Doug thấy hai tay Nhan Tịch không lấy gì cả thì thắc mắc hỏi cô, “Chẳng phải nói đi lấy đồ sao?” Nhạn Tịch gãi đầu, “Hình như tôi nhớ nhầm. Đồ không có ở phòng ngủ, chắc tôi đã để ở nhà rồi” “Vậy tôi đưa cô về nhà, trở về rồi tìm kỹ lại xem” Suốt đường đi, Nhan Tịch luôn im lặng. Doug nhìn sang, thấy cô nhăn mặt nhíu mày thì nhẹ giọng hỏi, “Món đồ kia rất quan trọng sao?” Nhan Tịch ngây người, “Cái gì cơ?” “Tôi hỏi món đồ cô muốn tìm rất quan trọng với cô sao? Không tìm thấy thì ủ rũ như vậy.” Nhan Tịch do dự nói, “Không phải gì chuyện này. Doug, anh nói xem người bình thường có bao giờ gặp tình huống thế này không? Anh gặp một người nói đã gặp anh rất nhiều lần, thậm chí còn rất hiểu về anh, nhưng anh lại không có chút ấn tượng gì về người đó cả” Ánh mắt Doug chợt thay đổi, anh làm như vô tình hỏi, “Cô vừa gặp ai vậy? “Là một người phụ nữ trung niên xa lạ. Bà ta nói mình là bạn của ba tôi, vừa gặp đã nói rất nhớ tôi, nhưng tôi lại không quen biết bà ta” Doug không biết người mà Nhan Tịch nói là ai. “Cô có biết tên bà ấy không? Hay là lát nữa về nhà thì hỏi ba cô xem sao?” “Bà ta nói mình tên Tần Nghiên” Doug ghi nhớ cái tên này, sau đó nhìn sang Nhan Tịch, “Nếu cô không biết thì có lẽ là do không hay gặp mặt người bạn đó. Đừng suy nghĩ nhiều quá” Nhan Tịch thấy cũng phải. Sau khi đưa Nhan Tịch về nhà, Doug liền gọi điện thoại cho Eden, nhưng không ai bắt máy, bèn gọi cho Thẩm Thanh Lan. “Anh nói Tần Nghiên đến tìm Nhan Tịch ?” “Đúng vậy, tôi chưa gặp bà ta, là Nhan Tịch nói với tôi.” “Tần Nghiên tìm Nhan Tịch làm gì?”Nhan An Bang đã ly hôn với Triệu Giai Khanh, bây giờ Triệu Giai Khanh đã đưa Nhan Tịch ra nước ngoài sinh sống. Cho dù Tần Nghiên muốn nối lại tình xưa với Nhan An Bang cũng không cần lo Nhan Tịch cản trở bọn họ nữa. “Chuyện này tôi cũng không rõ lắm” “Tôi vẫn phải cảm ơn anh, Doug” Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Doug, Thẩm Thanh Lan vẫn cau mày suy nghĩ mục đích Tần Nghiên đến tìm Nhan Tịch là gì. Ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, cô đã không thể nhìn thấu người phụ nữ tên Tần Nghiên này.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Vì sức khỏe của đứa bé, nên đương nhiên cô không có ý kiến, mà đề nghị này quả thật quá đúng ý Phó Hoành Dật. Vốn dĩ anh cũng không muốn để Thẩm Thanh Lan sinh đứa thứ hai, lần trước đồng ý chỉ là vì cô đang đấu tranh giữa lằn ranh sinh dù đại trượng phu một lời nói ra tứ mã nan truy, nhưng có thể hoãn lại thì đương nhiên là anh cầu còn không được. Nếu Thẩm Thanh Lan có thể từ bỏ ý nghĩ này thì không còn gì bằng.“Mẹ, nhanh lên.” An An đứng đằng trước thúc giục. Từ tháng Sáu, cậu bé sẽ phải đến nhà trẻ, mà bây giờ là tháng Năm rồi. Sinh nhật của cậu vừa qua không lâu, chớp mắt đã sắp tới tháng Sáu. “Con chạy trước đi, lát2nữa mẹ sẽ theo sau con.” Thẩm Thanh Lan nói với con trai, An An nghe xong, bèn lập tức vùng chạy, Mập Mạp chạy bên cạnh cậu. Nơi này là đại viện của quân đội, đương nhiên Thẩm Thanh Lan không có gì không an tâm, ngày thường cũng không hà khắc với cậu nhóc. An An tràn đầy sinh lực, chạy cùng Thẩm Thanh Lan cả đoạn đường mà vẫn không thấy mệt, mặc dù cô vì nghĩ cho con mà cố ý rút ngắn chặng đường. “Mẹ, chúng ta đến nhà bà ngoại đi.” Về đến nhà ăn điểm tâm, An An liền muốn đến nhà họ Thẩm, còn định rủ Phó lão gia theo, “Ông cố, ông đi cùng cháu được không?”Đương nhiên Phó lão gia không từ chối yêu cầu của chắt trai, bèn gật đầu lia lịa, “Được8được được, lát nữa đi ngay.”Cả nhà đến nhà họ Thẩm, hai vị lão gia liền vào phòng sách đánh cờ, An An thì chơi lắp ráp đồ chơi trong phòng khách, bắt đầu chơi đồ chơi mới nhất của mình, một bộ đường ray xe lửa.“Thanh Lan, bây giờ An An đã ba tuổi rồi, con và Hoành Dật có kế hoạch sinh đứa thứ hai chưa? Một đứa dù sao cũng buồn mà.” Sở Vân Dung vừa gọt táo vừa hỏi. Mắt Thẩm Thanh Lan chợt lóe lên, lúc Phó Hoành Dật trở về vào tháng trước, cô đã nói chuyện này với anh. Nhưng người đàn ông đáng chết đó lại nói hiện giờ tuổi của An An còn quá nhỏ nên muốn hai năm nữa mới sinh, căn bản chỉ là lấy cớ.“Con và Hoành Dật cũng đang bàn bạc2chuyện này. Nhưng chuyện con cái cũng không phải muốn là được, tùy duyên vậy. Quan trọng nhất là đến lúc đó còn phải hỏi ý An An. Con không muốn đợi đến khi đứa bé sinh ra, An An lại không thích em trai hoặc em gái mình.”Xã hội bây giờ có rất nhiều trường hợp bởi vì sinh đứa thứ hai mà gặp phải vấn đề tình cảm gia đình, nhất là một gia đình đang chỉ có một con. Trước đó, trong nhà chỉ có mình chúng, tất cả yêu thương đều dành cho chúng. Sau này sinh đứa thứ hai, phải san sẻ tình cảm của đứa lớn, có thể dễ dẫn đến hàng loạt bi kịch. Chuyện thể này cũng không hiếm gặp trên tin thời sự. Sở Vân Dung gật gù, “Vậy cũng phải, vẫn phải trao đổi2với An An một chút, nhưng mà An An là đứa trẻ hiểu chuyện, có lẽ sẽ hiểu được.” Sở Vân Dung không hề lo lắng về An An. Tính tình của cậu nhóc này rất tốt, không giống Thẩm Thanh Lan, cũng không giống Phó Hoành Dật, mà hoạt bát, cởi mở và rất khéo hiểu lòng người.“Chị dâu và anh sao rồi ạ? Trước đó chẳng phải anh chị chuẩn bị có con sao?” Thẩm Thanh Lan chuyển chủ đề, nếu nói tiếp thì sẽ hỏi sang Phó Hoành Dật mất. “Đang dùng thuốc bổ, còn một tuần nữa là ngưng. Chờ ba tháng sau, Hề Dao đi khám mà không có vấn đề gì thì sẽ chuẩn bị có con.” Ôn Hề Dao và Thẩm Quân Dục đã lấy nhau ba năm. Năm ngoái, hai người đã quyết định sinh có điều, cả hai đều muốn sinh một đứa con khỏe mạnh, nên muốn điều chỉnh tình trạng sức khỏe ở mức tốt nhất. Nửa năm qua, Ôn Hề Dao vẫn uống thuốc Đông y để chăm sóc sức khỏe. “Thật giống nhau, Phương Đồng cũng đã ba tháng rồi.” “Mấy đứa các con liên tục làm mẹ, người làm mẹ đây thực sự đã già rồi.” Sở Vân Dung nói chuyện gia đình với Thẩm Thanh Lan, cô cười “Lúc nào mẹ cũng cảm thán thời gian trôi nhanh vậy?”“Có thể không cảm thán sao? Chuyện trước mắt là chị họ Nhất Ninh của con vẫn khiến người ta lo lắng. Con nói xem, nó với Thần Hi đã ở bên nhau hơn hai năm rồi, sao vẫn không định kết hôn. Nếu còn không kết hôn, chờ sau khi nó và Thần Hi kết hôn, sinh con là thành sản phụ lớn tuổi rồi.” Trước kia, lúc Bùi Nhất Ninh còn độc thân, bọn họ buồn vì cô không có bạn trai. Bây giờ cô đã có bạn trai thì lại sầu vì chuyện kết hôn. Mỗi lần bọn họ hỏi cô, cô đều chỉ cười, nói là không Thanh Lan biết giao hẹn giữa Bùi Nhất Ninh và ông bà Giang, nhưng những người khác không biết, đương nhiên là lo lắng, “Mẹ, chuyện này trong lòng chị họ hiểu rõ, mẹ đừng quan tâm, lần sau gặp dì cả thì khuyên dì ấy, không thấy năm nay chị họ bị dì ấy hối thúc mà không dám về nhà sao?”“Haizz...” Sở Vân Dung thở dài, không khỏi bận tâm, “Con nói xem có phải Thần Hi không muốn kết hôn với chị họ của con không. Chẳng lẽ nó ghét bỏ Hạo Hạo nên không muốn kết hôn?” Bà bắt đầu suy nghĩ lung tung. Thẩm Thanh Lan im lặng, “Mẹ, mẹ nghĩ nhiều rồi, nếu Thần Hi không thích chị họ thì lúc trước anh ta đã không theo đuổi chị họ, bây giờ hai người bọn họ cũng trưởng thành rồi, họ tự có tính toán.” Kỳ hạn hai năm chỉ còn lại mấy tháng sau cùng, xem như ông bà Giang không đồng ý cũng không kéo dài được bao Vân Dung lại thở lại một tiếng, đưa quả táo cho Thẩm Thanh Lan, “Chuyện của mấy thanh niên bọn con mẹ không quản được. Được rồi, đợi lát nữa Nhất Ninh và Hạo Hạo tới nhà ăn cơm, con nhân đó hỏi thử xem nó và Thần Hi có dự định gì chưa, mặc dù chuyện yêu đương rất tốt đẹp nhưng cũng không thể cứ thế cả đời đúng không.” “Mẹ, mẹ vừa mới nói là thuận theo tự nhiên mà.” Kết quả chớp mắt đã bảo cô đi nghe ngóng tin tức. “Thì con hỏi thử xem, bảo Nhất Ninh cho một câu trả lời chắc chắn, cũng để dì cả con yên tâm nữa. Dì con ưu sầu đến nỗi tóc bạc luôn rồi kia kìa.”Gần trưa, Bùi Nhất Ninh mới dẫn Hạo Hạo đến. Năm nay Hạo Hạo đã bảy tuổi, là học sinh lớp một, dáng dấp càng ngày càng giống Bùi Nhất Ninh. Có lẽ ở bên Giang Thần Hi lâu ngày nên điệu bộ của thằng bé cũng hơi giống anh, là một nhóc quý ông. “Chào dì út.” Hạo Hạo cười tủm tỉm, Thẩm Thanh Lan kéo cậu qua, “Dạo này học hành một không?”Hạo Hạo lắc đầu, mới học lớp một nhưng cậu đã biết kiến thức của lớp ba, đối với cậu mà nói hoàn toàn không có gì khó, ngay cả thầy giáo riêng đang dạy chương trình năm năm cho cậu và chủ nhiệm lớp cũng đề nghị với Bùi Nhất Ninh là định cho Hạo Hạo nhảy lớp, nhưng Bùi Nhất Ninh không đồng ý mà thôi.“Mấy cái đó quá đơn giản.” Hạo Hạo nói rồi nhìn thoáng qua Bùi Nhất Ninh, thấy cô đang bế An An thì nói nhỏ với Thẩm Thanh Lan, “Di út, hai ngày trước cháu đã gặp ba ruột của cháu.” Thẩm Thanh Lan nhíu mày, “Ba cháu lại đến trường tìm cháu nữa hả?” Nửa năm qua Đoạn Lăng rất thường xuyên đến gặp Hạo Hạo gật đầu, “Vâng, nhưng ba chỉ đưa cơm trưa cho cháu xong là đi.” Hai năm trước, Đoạn Lăng bị Bùi Nhất Ninh từ chối nên đành trở về nước D, gần mấy năm vẫn chưa từng xuất hiện. Trong lúc mọi người cho rằng anh ta không có ý định về nước thì anh ta lại trở về, hơn nữa lần này còn lấy lý do phát triển thị trường nước Z mà về, nói là muốn thành lập công ty phân phối ở thủ đô. “Dì út, ba cháu nói muốn dẫn cháu đi gặp ông bà nội của cháu, dì nói xem cháu nên đi không?”Thẩm Thanh Lan lấm lét, “Ba cháu nói với cháu vậy hả?”Hạo Hạo gật đầu, “Dạ, có điều cháu vẫn chưa nói chuyện này cho mẹ biết. Dì nghĩ cháu có nên đi không?”“Vậy cháu có muốn đi không?”Hạo Hạo ngẫm nghĩ rồi lắc đầu, “Cháu không biết nữa, cháu chưa từng gặp bọn họ, nhưng nếu mẹ đồng ý cho cháu đi thì cháu sẽ đi gặp, còn nếu không thì cháu sẽ không đi.” Hạo Hạo không có tình cảm với hai người gọi là ông bà nội đó, đương nhiên gặp hay không cũng không quan trọng.
doc truyen mat ngot hon nhan